11.ĐÁM CƯỚI
Đi cắt ngang mép sân
Khách ra đường hát múa
Chơi đàn phong cầm nhỏ
Cho đến tận bình minh.
Phía sau cửa bọc da
Trong ngôi nhà chú rể
Tiếng chuyện trò giảm nhẹ
Từ một đến bảy giờ.
Bình minh, đó là khi
Giá được ngủ và ngủ
Tiếng phong cầm lại rộ
Đoàn rước dâu đã về.
Đàn Ăc-coóc vang lên
Đàn Baian cũng thế
Lấp lánh những dây chuyền
Tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Tiếng hát và tiếng đàn
Cứ vang lên như thế
Xộc thẳng vào tận giường
Của những người đang ngủ.
Một nàng như tuyết trắng
Giữa tiếng huýt, tiếng ồn
Bơi như một con công
Thân hình nàng uyển chuyển.
Mái tóc nàng dập dờn
Uốn cong bàn tay phải
Nàng nhảy múa trên sân
Như là con công mái.
Bỗng tiếng ồn náo nức
Tiếng dồn dập bước chân
Như rơi vào địa ngục
Như chìm vào nước sông.
Sân tỉnh giấc rộn ràng
Tiếng vọng của việc làm
Đan xen vào câu chuyện
Và tiếng cười giòn tan.
Vào trời xanh mênh mông
Như cơn lốc màu xám
Bầy chim câu cất cánh
Rời khỏi các chuồng chim.
Như người vừa tỉnh ngủ
Dấu tích cuộc hôn nhân
Lời chúc đã nhiều năm
Vẫn còn theo đuổi họ.
Cuộc đời chỉ khoảnh khắc
Chỉ là sự hòa tan
Ta vào bao người khác
Như quà tặng nhân quần.
Chỉ đám cưới, cửa sâu
Bay lên từ dưới đất
Chỉ giấc mơ, bài hát
Chỉ màu xám chim câu.
Свадьба
Пересекши край двора,
Гости на гулянку
В дом невесты до утра
Перешли с тальянкой.
За хозяйскими дверьми
В войлочной обивке
Стихли с часу до семи
Болтовни обрывки.
А зарею, в самый сон,
Только спать и спать бы,
Вновь запел аккордеон,
Уходя со свадьбы.
И рассыпал гармонист
Снова на баяне
Плеск ладоней, блеск монист,
Шум и гам гулянья.
И опять, опять, опять
Говорок частушки
Прямо к спящим на кровать
Ворвался с пирушки.
А одна, как снег бела,
В шуме, свисте, гаме
Снова павой поплыла,
Поводя боками.
Помавая головой
И рукою правой,
В плясовой по мостовой,
Павой, павой, павой.
Вдруг задор и шум игры,
Топот хоровода,
Провалясь в тартарары,
Канули, как в воду.
Просыпался шумный двор.
Деловое эхо
Вмешивалось в разговор
И раскаты смеха.
В необъятность неба, ввысь
Bихрем сизых пятен
Стаей голуби неслись,
Снявшись с голубятен.
Точно их за свадьбой вслед,
Спохватясь спросонья,
С пожеланьем многих лет
Выслали в погоню.
Жизнь ведь тоже только миг,
Только растворенье
Нас самих во всех других
Как бы им в даренье.
Только свадьба, вглубь окон
Рвущаяся снизу,
Только песня, только сон,
Только голубь сизый.
12.MÙA THU
Anh đã chia tay với những người nhà
Tất cả người thân từ lâu không hợp
Với một nỗi cô đơn như mọi khi
Trong thiên nhiên và trong lòng dâng ngập.
Giờ ngồi đây cùng em trong lều gác
Giữa hoang vu, trong rừng vắng không người.
Những lối mòn, như lời trong bài hát
Cây cỏ chỉ còn một nửa mà thôi.
Và giờ đây với một vẻ u sầu
Nhìn vào hai ta những bức tường gỗ.
Anh và em chẳng có gì cách trở
Hai đứa chân thành sẽ chết cùng nhau.
Ta ngồi canh một, đứng dậy canh ba
Em với bức thêu còn anh với sách
Đến gần sáng sẽ không hề nhận ra
Ta thôi hôn nhau lúc nào không biết.
Hãy ngang tàng và lộng lẫy xa hoa
Rắc đầy lên hỡi lá rừng xào xạc
Chén khổ tận cay đắng ngày hôm qua
Nỗi buồn hôm nay tràn trề hãy rót.
Nỗi lưu luyến, niềm say mê, vẻ đẹp!
Tan biến vào trong ầm ĩ mùa thu!
Em hãy vùi trong mùa thu xào xạc!
Và sẽ ngất ngây hay sẽ điên rồ!
Và em hãy vứt quần áo mình ra
Như rừng nhỏ trong mùa thu trút lá
Khi vào vòng tay của anh em ngã
Trong áo choàng với nét vẽ nhung tơ.
Em là hạnh phúc của bước thương đau
Khi cuộc sống chán chường hơn bệnh tật
Còn can đảm là ngọn nguồn cái đẹp
Chính điều này xích ta lại gần nhau.
Осень
Я дал разъехаться домашним,
Все близкие давно в разброде,
И одиночеством всегдашним
Полно все в сердце и природе.
И вот я здесь с тобой в сторожке.
В лесу безлюдно и пустынно.
Как в песне, стежки и дорожки
Позаросли наполовину.
Теперь на нас одних с печалью
Глядят бревенчатые стены.
Мы брать преград не обещали,
Мы будем гибнуть откровенно.
Мы сядем в час и встанем в третьем,
Я с книгою, ты с вышиваньем,
И на рассвете не заметим,
Как целоваться перестанем.
Еще пышней и бесшабашней
Шумите, осыпайтесь, листья,
И чашу горечи вчерашней
Сегодняшней тоской превысьте.
Привязанность, влеченье, прелесть!
Рассемся в сентябрьском шуме!
Заройся вся в осенний шелест!
Замри или ополоумей!
Ты так же сбрасываешь платье,
Как роща сбрасывает листья,
Когда ты попадешь в объятье
В халате с шелковою кистью.
Ты благо гибельного шага,
Когда житье тошней недуга,
А корень красоты отвага,
И это тянет нас друг к другу.