Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 13


21.ĐẤT

Mùa xuân ùa ra ôm lấy
Các biệt thự Mátxcơva
Bọ nhậy bay sau lưng tủ
Bò trên mũ của mùa hè
Người cất áo lông vào tủ.

Trên tầng lửng bằng gỗ
Người ta bày những chậu hoa
Cùng đinh hương và lan tử la
Và các gian phòng dễ thở
Mùi bụi từ gác xép bay ra.

Và đường phố thân tình
Với ô cửa mắt kèm nhèm
Cả hoàng hôn và đêm trắng
Không rời nhau ở bến sông.

Và có thể nghe ở hành lang
Những gì ở ngoài không gian
Biết tháng tư đang nói chuyện
Với giọt nước rất vô tình.
Nó biết hàng ngàn câu chuyện
Về đau khổ của người trần
Bình minh trên rào ló dạng
Kéo dài câu chuyện huyên thiên.

Lửa hòa trộn cùng với sự kinh hoàng
Thì cảm thấy khắp nơi đều ấm cúng
Và khắp nơi không khí không như mình
Và cũng vẫn là những cành liễu mỏng
Và cũng vẫn là những búp hoa trắng
Trên cửa sổ và trên ngã ba đường
Ngoài đường phố và cả trong công xưởng.

Thì tại sao khoảng xa khóc trong sương
Sao nấm mốc bốc lên mùi cay đắng?
Bởi thiên chức của tôi và sứ mệnh
Là làm cho những khoảng cách khỏi buồn
Để ở ngoài thành phố theo giới hạn
Mặt đất kia không buồn bã một mình.

Chính vì lẽ đó mà đầu xuân này
Tôi và bạn bè tổ chức gặp mặt
Và những tối vui là sự chia tay
Những buổi tiệc tùng là lời di chúc
Và để cái tia khổ đau bí mật
Sưởi ấm cho cơn lạnh của cuộc đời.


Земля

В московские особняки
Врывается весна нахрапом.
Выпархивает моль за шкапом
И ползает по летним шляпам,
И прячут шубы в сундуки.

По деревянным антресолям
Стоят цветочные горшки
С левкоем и желтофиолем,
И дышат комнаты привольем,
И пахнут пылью чердаки.

И улица запанибрата
С оконницей подслеповатой,
И белой ночи и закату
Не разминуться у реки.

И можно слышать в коридоре,
Что происходит на просторе,
О чем в случайном разговоре
С капелью говорит апрель.
Он знает тысячи историй
Про человеческое горе,
И по заборам стынут зори
И тянут эту канитель.

И та же смесь огя и жути
На воле и в жилом уюте,
И всюду воздух сам не свой.
И тех же верб сквозные прутья.
И тех же белых почек вздутья
И на окне, и на распутье,
На улице и в мастерской.

Зачем же плачет даль в тумане
И горько пахнет перегной?
На то ведь и мое призванье,
Чтоб не скучали расстоянья,
Чтобы за городскою гранью
Земле не тосковать одной.

Для этого весною ранней
Со мною сходятся друзья,
И наши вечера прощанья,
Пирушки наши завещанья,
Чтоб тайная струя страданья
Согрела холод бытия. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét