8.GIÓ
Anh đã chết rồi, em vẫn sống
Còn gió than phiền, khóc nỉ non
Gió lay biệt thự, lay rừng rậm.
Không gì riêng lẻ mỗi cây thông
Mà gió lung lay cả cánh rừng
Với tất cả tận cùng xa thẳm
Như lay những chiếc thuyền buồm
Trong vũng tàu nước lặng.
Đấy không phải là tại vì ngạo mạn
Hay tại vì giận dữ cuồng điên
Mà để, trong nỗi buồn vô hạn
Tìm những lời gió hát ru em.
Ветер
Я кончился, а ты жива.
И ветер, жалуясь и плача,
Раскачивает лес и дачу.
Не каждую сосну отдельно,
А полностью все дерева
Со всею далью беспредельной,
Как парусников кузова
На глади бухты корабельной.
И это не из удальства
Или из ярости бесцельной,
А чтоб в тоске найти слова
Тебе для песни колыбельной.
9.CÂY HOA BIA
Dưới cây liễu, bụi trường xuân vây lấy
Buổi xấu trời ta ngồi tránh cơn giông
Lên những bờ vai ta khoác áo choàng
Vòng tay anh quanh người em quấn lại.
Anh đã nhầm. Bởi vì rằng cây ấy
Là cây hoa bia, đâu phải trường xuân
Thôi thì tốt nhất ta lấy áo choàng
Theo bề rộng chỗ mình nằm sẽ trải.
Хмель
Под ракитой, обвитой плющом,
От ненастья мы ищем защиты.
Наши плечи покрыты плащом,
Вкруг тебя мои руки обвиты.
Я ошибся. Кусты этих чащ
Не плющом перевиты, а хмелем.
Ну, так лучше давай этот плащ
В ширину под собою расстелим.
10.TRỜI ẤM ĐẦU THU
Lá của phúc bồn tử thô và ráp
Trong ngôi nhà có tiếng kính cười vang
Người ta thái, băm thịt rồi đem ướp
Và cho thêm gia vị vào nước tương.
Khu rừng giống như người thích giễu cợt
Ném tiếng ồn lên vách đá cheo leo
Nơi phi tử bị mặt trời thiêu đốt
Giống như dùng lửa đám cháy để thiêu.
Ở nơi đây con đường xuôi hẻm núi
Ở nơi này gốc cây cũ héo khô
Và biết bao mảnh vụn của mùa thu
Tất cả cho vào khe này gom lại.
Ta thấy rằng vũ trụ này giản đơn
Hơn những người khôn ngoan thường suy nghĩ
Rằng khu rừng cũng có khi buồn bã
Mọi thứ đều đi về điểm cuối cùng.
Rằng chớp mắt kinh ngạc là vô nghĩa
Khi trước mặt anh tất cả thành tro
Và bồ hóng màu trắng của mùa thu
Thành mạng nhện giăng đầy lên cửa sổ.
Một lối mòn cắt bờ giậu đi ra
Rồi xuyên vào rừng bạch dương mất hút
Trong nhà tiếng cười và cảnh bếp núc
Thì cũng tiếng cười, cảnh ấy đằng xa.
Бабье лето
Лист смородины груб и матерчат.
В доме хохот и стекла звенят,
В нем шинкуют, и квасят, и перчат,
И гвоздики кладут в маринад.
Лес забрасывает, как насмешник,
Этот шум на обрывистый склон,
Где сгоревший на солнце орешник
Словно жаром костра опален.
Здесь дорога спускается в балку,
Здесь и высохших старых коряг,
И лоскутницы осени жалко,
Все сметающей в этот овраг.
И того, что вселенная проще,
Чем иной полагает хитрец,
Что как в воду опущена роща,
Что приходит всему свой конец.
Что глазами бессмысленно хлопать,
Когда все пред тобой сожжено
И осенняя белая копоть
Паутиною тянет в окно.
Ход из сада в заборе проломан
И теряется в березняке.
В доме смех и хозяйственный гомон,
Тот же гомон и смех вдалеке.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét