Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 12


20.PHÉP LẠ

Người đi từ Bethany đến Giêrusalem
Mệt rã rời vì nỗi buồn đã biết
Bụi gai đã cháy khô trên đỉnh dốc
Khói không hề bay trên mái lều gần
Trời nóng bức và lau sậy đứng yên
Sự bất động im lìm trên Biển Chết.

Với nỗi đắng cay của biển cùng tranh chấp
Người bước đi cùng với những đám mây
Trên con đường bụi tới sân của ai
Đến thành phố cùng môn đ họp mặt.

Người đắm chìm trong ý nghĩ của mình
Trên cánh đồn bốc lên mùi cây ngải
Tất cả lặng imMình Người đứng giữa
Còn cánh đồng nằm tê liệt mê man.
Tất cả lẫn lộnkhí nóng và bãi hoang
Những con thằn lằnmạch nguồndòng suối.

Một cây vả nhô cao lên gần đấy
Cây không hề có quảchỉ lá cành
Người hỏi cây: “Mi có ích gì chăng?
Ta vui gì khi nhìn mi đứng vậy?

Ta khát, đói mà mi thì vô sinh
Gặp phải mi khác gì đá hoa cương.
Ôithật đáng tráchmi loài vô dụng
Mi cứ là mi cho đến ngày tàn”.

Cơn run của lời nguyền chạy theo cây
Như tia chớp truyền theo cột thu lôi
Cây vả liền bị đốt thành tro bụi.

Thời điểm này nếu có phút tự do
Ở lá, cành, ở gốc và thân cây
Hẳn luật tự nhiên kịp thời can thiệp.
Nhưng phép lạ là phép lạ, là Chúa Trời.
Khi ta rối bời, khi ta cuống quít
Thì lập tức phép lạ hiện ra ngay.


Чудо

Он шел из Вифании в Ерусалим,
Заранее грустью предчувствий томим.

Колючий кустарник на круче был выжжен,
Над хижиной ближней не двигался дым,
Был воздух горяч, и камыш неподвижен,
И Мертвого моря покой недвижим.

И в горечи, спорившей с горечью моря,
Он шел с небольшою толпой облаков
По пыльной дороге на чье-то подворье,
Шел в город на сборище учеников.

И так углубился он в мысли свои,
Что поле в уныньи запахло полынью.
Все стихло. Один он стоял посредине,
А местность лежала пластом в забытьи.
Все перемешалось: теплынь и пустыня,
И ящерицы, и ключи, и ручьи.

Смоковница высилась невдалеке,
Совсем без плодов, только ветки да листья.
И он ей сказал: «Для какой ты корысти?
Какая мне радость в твоем столбняке?

Я жажду и алчу, а ты — пустоцвет,
И встреча с тобой безотрадней гранита.
О, как ты обидна и недаровита!
Останься такой до скончания лет».

По дереву дрожь осужденья прошла,
Как молнии искра по громоотводу.
Смоковницу испепелило до тла.

Найдись в это время минута свободы
У листьев, ветвей, и корней, и ствола,
Успели б вмешаться законы природы.
Но чудо есть чудо, и чудо есть Бог.
Когда мы в смятеньи, тогда средь разброда
Оно настигает мгновенно, врасплох.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét