4.TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU NÀY LÀ MÙA ĐÔNG
Trên những bức rèm thêu ren
Là quạ.
Nỗi sợ giá băng trong đó
Đã buông.
Đấy là tháng mười xoay vòng
Đấy là sự khủng khiếp
Đã sửa soạn móng vuốt
Để lên tầng.
Chẳng nài nỉ, chẳng à ơi
Thì rên rỉ
Và dùng cây sào bảo vệ
Cho tháng mười.
Ngọn gió kia chộp lấy
Những cành lá của cây
Dân tình chạy từ chung cư
Đi mua củi.
Tận đầu gối tuyết ngập
Vào cửa hàng
Có tiếng kêu lên:
“Lâu lắm rồi mới gặp!”
Biết bao lần tuyết từng vùi dập
Biết bao lần
Giữa mùa đông rắc từ móng guốc
Cocain!
Muối ướt từ những đám mây
Và từ cái hàm thiếc
Nỗi đau, như những vết ố từ mũ chụp
Đã lấy ra rồi.
1917
До всего этого была зима
В занавесках кружевных
Bоронье.
Ужас стужи уж и в них
Заранен.
Это кружится октябрь,
Это жуть
Подобралась на когтях
К этажу.
Что ни просьба, что ни стон,
То, кряхтя,
Заступаются шестом
За октябрь.
Ветер за руки схватив,
Дерева
Гонят лестницей с квартир
По дрова.
Снег все гуще, и с колен -
В магазин
С восклицаньем: "сколько лет,
Сколько зим!"
Сколько раз он рыт и бит,
Сколько им
Сыпан зимами с копыт
Кокаин!
Мокрой солью с облаков
И с удил
Боль, как пятна с башлыков,
Выводил.
5.SỰ KẾT THÚC
Tất cả là thực chăng? Lúc này đi dạo chăng?
Tốt nhất là được ngủ, ngủ, ngủ ngàn năm
Không nhìn giấc mơ nữa.
Một lần nữa – đường phố. Lần nữa – rèm vải tuyn
Không phải đêm – mà đống cỏ, lời rên rỉ, thảo nguyên
Cả bây giờ cả về phía trước.
Lá trong tháng tám, với bệnh hen trong từng nguyên tử,
Mơ thấy bóng tối và tĩnh lặng. Bỗng nhiên con chó
Chạy đánh thức cả khu vườn.
Chờ – lắng xuống. Bỗng – người khổng lồ từ bóng đêm
Và người nữa. Những bước chân. “Ở đây có then”
Tiếng huýt gió và kêu lên: nằm xuống!
Trăng hết mình đổ ra và đổ
Xuống con đường ta đi! Nó là cái bờ giậu
Khổ vì em.
Mùa thu. Chuỗi hạt màu vàng – xám.
Chiếc lá vàng, ta muốn chết như em
Vì không còn muốn sống!
Ôi, đêm không kịp làm theo điệu bộ
Của những con tàu: từng chiếc lá trong mưa
Mong về thảo nguyên, như những con tàu nọ.
Cửa sổ tạo những cảnh cho tôi. Vô nghĩa
Cửa ra vào cũng mong được ghé hôn
Băng giá trên khuỷu tay nàng.
Hãy giới thiệu tôi với một ai mà tôi đã gặp
Trong mùa gặt ở những cánh đồng
Của đất hoang và lúa mạch.
Nhưng với sự sửng sốt, với sự nghẹn ngào
Trong cổ họng, nhưng với nỗi buồn của bấy nhiêu lời
Mệt mỏi vì kết bạn.
1917
Конец
Наяву ли всё? Время ли разгуливать?
Лучше вечно спать, спать, спать, спать
И не видеть снов.
Снова — улица. Снова — полог тюлевый,
Снова, что ни ночь — степь, стог, стон,
И теперь и впредь.
Листьям в августе, с астмой в каждом атоме,
Снится тишь и темь. Вдруг бег пса
Пробуждает сад.
Ждет — улягутся. Вдруг — гигант из затеми,
И другой. Шаги. «Тут есть болт».
Свист и зов: тубо!
Он буквально ведь обливал, обваливал
Нашим шагом шлях! Он и тын
Истязал тобой.
Осень. Изжелта-сизый бисер нижется.
Ах, как и тебе, прель, мне смерть
Как приелось жить!
О, не вовремя ночь кадит маневрами
Паровозов: в дождь каждый лист
Рвется в степь, как те.
Окна сцены мне делают. Бесцельно ведь!
Рвется с петель дверь, целовав
Лед ее локтей.
Познакомь меня с кем-нибудь из вскормленных,
Как они, страдой южных нив,
Пустырей и ржи.
Но с оскоминой, но с оцепененьем, с комьями
В горле, но с тоской стольких слов
Устаешь дружить!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét