Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 11


19.RẠNG ĐÔNG

Em từng trong số phận anh
Thế rồi chiến tranhtàn phá
Thật lâuthật lâu sau đó
Anh không còn nhớ về em.

Thế mà sau đấy nhiều năm
Giọng em làm anh lo lắng.
Đọc lời giao ước suốt đêm
Hồi sinh sau cơn ngất lịm.

Anh muốn chạy ra đám đông
Cùng với những người sôi nổi.
Anh đã sẵn sàng thay đổi
Với tất cả anh sẵn sàng.

Và anh chạy theo cầu thang
Như lần đầu tiên, hiếu động
Ra những con đường tuyết trắng
Đã từng một thuở vắng tanh.

Khắp nơi ấm áp, người dân
Uống trà, vội đi làm việc
Chỉ vừa trong vòng mấy phút
Thành phố thay đổi quá chừng.

Dưới cổng cơn bão tuyết đan
Từ những mảnh rơi dày đặc
Để theo thời gian cho kịp
Dở dang ăn uống cũng đành.

Anh đồng cảm với người dân
Như anh sống cùng họ vậy
Anh tan ra, như tuyết chảy
Chau mày như buổi bình minh.

Những người không tuổi không tên
Cây cối, bà già, con trẻ.
Anh đành chịu thua tất cả
Đó là chiến thắng của anh.


Рассвет

Ты значил все в моей судьбе.
Потом пришла война, разруха,
И долго-долго о тебе
Ни слуху не было, ни духу.

И через много-много лет
Твой голос вновь меня встревожил.
Всю ночь читал я твой завет
И как от обморока ожил.

Мне к людям хочется, в толпу,
B их утреннее оживленье.
Я все готов разнесть в щепу
И всех поставить на колени.

И я по лестнице бегу,
Как будто выхожу впервые
На эти улицы в снегу
И вымершие мостовые.

Везде встают, огни, уют,
Пьют чай, торопятся к трамваям.
В теченье нескольких минут
Вид города неузнаваем.

В воротах вьюга вяжет сеть
Из густо падающих хлопьев,
И чтобы вовремя поспеть,
Все мчатся недоев-недопив.

Я чувствую за них за всех,
Как будто побывал в их шкуре,
Я таю сам, как тает снег,
Я сам, как утро, брови хмурю.

Со мною люди без имен,
Деревья, дети, домоседы.
Я ими всеми побежден,
И только в том моя победа.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét