Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 22


6.MÙA XUÂN

Mùa xuân – tôi từ nơi có cây dương ngạc nhiên
Nơi miền xa sợngôi nhà lo đ xuống
Không khí xanh như tay nải áo quần
Của bệnh nhân vừa được ra bệnh viện.

Nơi buổi chiều hoang như câu chuyện giữa chừng
Bị ngôi sao bỏ rơi không còn tiếp diễn
Đ nghìn đôi mắt náo nhiệt băn khoăn
Những đôi mắt rất sâukhông biểu cảm.
1918

Весна, я с улицы, где тополь удивлен

Весна, я с улицы, где тополь удивлен,
Где даль пугается, где дом упасть боится,
Где воздух синь, как узелок с бельем
У выписавшегося из больницы.

Где вечер пуст, как прерванный рассказ,
Оставленный звездой без продолженья
К недоуменью тысяч шумных глаз,
Бездонных и лишенных выраженья.


7.ĐỪNG HỒI HỘP

Đừng hồi hộp, muộn phiền, đừng khóc nữa
Sức hết rồichớ làm khổ con tim
Anh giữ em trong lồng ngực của mình
Như một dịp, như bạn thân, trụ đỡ.

Lòng tin vào tương lai anh không sợ
Em ngỡ anh như một kẻ hay lời
Ta chẳng liên minh, không phải cuộc đời
Điều gian dối hai người đem chặt bỏ.

Từ nỗi buồn của những người do dự
Em đi về miền thoáng đãng trời xanh
Như bàn tay, người anh em của anh
Như bức thư gửi dành riêng em đó.

Em xé toang vào giữa, như bức thư
Với nhận biết ở trong từng dòng chữ
Hãy bỏ qua những tháng ngày mệt lử
Và chuyện trò theo kiểu núi An-pơ.

Và ẩm thực vùng hồ Bavaria
Với óc núi chính xác vào xương tuỷ
Hãy tin rằng anh không người chơi chữ
Đem đặt vào đúng chỗ những dòng thơ.

Hãy lên đường. Mối ràng buộc hai ta
Và danh dự không còn chung mái nhà
Như mầm cây đang hướng về ánh sáng
Em bây giờ nhìn tất cả khác xưa.
1931
_______________
*Không lâu sau ngày viết bài thơ này Pasternak chính thức ly hôn với Evgenia Vladimirovna (Lurie) khi đó đi sang Đức chữa bệnh lao phổi và kết hôn với Zinaida Nikolayevna (Nauhaus), là vợ của một người bạn thân của Pasternak.


Не волнуйся, не плачь, не труди

Не волнуйся, не плачь, не труди
Сил иссякших, и сердца не мучай
Ты со мной, ты во мне, ты в груди,
Как опора, как друг и как случай

Верой в будущее не боюсь
Показаться тебе краснобаем.
Мы не жизнь, не душевный союз —
Обоюдный обман обрубаем.

Из тифозной тоски тюфяков
Вон на воздух широт образцовый!
Он мне брат и рука. Он таков,
Что тебе, как письмо, адресован.

Надорви ж его вширь, как письмо,
С горизонтом вступи в переписку,
Победи изнуренья измор,
Заведи разговор по-альпийски.

И над блюдом баварских озер,
С мозгом гор, точно кости мосластых,
Убедишься, что я не фразер
С заготовленной к месту подсласткой.

Добрый путь. Добрый путь. Наша связь,
Наша честь не под кровлею дома.
Как росток на свету распрямясь,
Ты посмотришь на все по-другому. 


Thơ Boris Pasternak - Phần 21


4.TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU NÀY LÀ MÙA ĐÔNG

Trên những bức rèm thêu ren
Là quạ.
Nỗi sợ giá băng trong đó
Đã buông.

Đấy là tháng mười xoay vòng
Đấy là sự khủng khiếp
Đã sửa soạn móng vuốt
Đ lên tầng.

Chẳng nài nỉchẳng à ơi
Thì rên rỉ
Và dùng cây sào bảo vệ
Cho tháng mười.

Ngọn gió kia chộp lấy
Những cành lá của cây
Dân tình chạy từ chung cư
Đi mua củi.

Tận đầu gối tuyết ngập
Vào cửa hàng
Có tiếng kêu lên:
Lâu lắm rồi mới gặp!”

Biết bao lần tuyết từng vùi dập
Biết bao lần
Giữa mùa đông rắc từ móng guốc
Cocain!

Muối ướt từ những đám mây
Và từ cái hàm thiếc
Nỗi đaunhư những vết  từ mũ chụp
Đã lấy ra rồi.
1917


До всего этого была зима

В занавесках кружевных
Bоронье.
Ужас стужи уж и в них
Заранен.

Это кружится октябрь,
Это жуть
Подобралась на когтях
К этажу.

Что ни просьба, что ни стон,
То, кряхтя,
Заступаются шестом
За октябрь.

Ветер за руки схватив,
Дерева
Гонят лестницей с квартир
По дрова.

Снег все гуще, и с колен -
В магазин
С восклицаньем: "сколько лет,
Сколько зим!"

Сколько раз он рыт и бит,
Сколько им
Сыпан зимами с копыт
Кокаин!

Мокрой солью с облаков
И с удил
Боль, как пятна с башлыков,
Выводил. 


5.SỰ KẾT THÚC

Tất cả là thực chăngLúc này đi dạo chăng?
Tốt nhất là được ngủngủngủ ngàn năm
Không nhìn giấc mơ nữa.

Một lần nữa – đường phốLần nữa – rèm vải tuyn
Không phải đêm – mà đống cỏlời rên rỉthảo nguyên
Cả bây giờ cả về phía trước.

Lá trong tháng tám, với bệnh hen trong từng nguyên tử,
Mơ thấy bóng tối và tĩnh lặng. Bỗng nhiên con chó
Chạy đánh thức cả khu vườn.

Chờ – lắng xuống. Bỗng – người khổng lồ từ bóng đêm
Và người nữa. Những bước chân. “Ở đây có then”
Tiếng huýt gió và kêu lên: nằm xuống!

Trăng hết mình đổ ra và đổ
Xuống con đường ta đi! Nó là cái bờ giậu
Khổ vì em.

Mùa thu. Chuỗi hạt màu vàng – xám.
Chiếc lá vàng, ta muốn chết như em
Vì không còn muốn sống!

Ôi, đêm không kịp làm theo điệu bộ
Của những con tàu: từng chiếc lá trong mưa
Mong về thảo nguyên, như những con tàu nọ.

Cửa sổ tạo những cảnh cho tôi. Vô nghĩa
Cửa ra vào cũng mong được ghé hôn
Băng giá trên khuỷu tay nàng.

Hãy giới thiệu tôi với một ai mà tôi đã gặp
Trong mùa gặt ở những cánh đồng
Của đất hoang và lúa mạch.

Nhưng với sự sửng sốt, với sự nghẹn ngào
Trong cổ họng, nhưng với nỗi buồn của bấy nhiêu lời
Mệt mỏi vì kết bạn. 
1917


Конец

Наяву ли всё? Время ли разгуливать?
Лучше вечно спать, спать, спать, спать
И не видеть снов.

Снова — улица. Снова — полог тюлевый,
Снова, что ни ночь — степь, стог, стон,
И теперь и впредь.

Листьям в августе, с астмой в каждом атоме,
Снится тишь и темь. Вдруг бег пса
Пробуждает сад.

Ждет — улягутся. Вдруг — гигант из затеми,
И другой. Шаги. «Тут есть болт».
Свист и зов: тубо!

Он буквально ведь обливал, обваливал
Нашим шагом шлях! Он и тын
Истязал тобой.

Осень. Изжелта-сизый бисер нижется.
Ах, как и тебе, прель, мне смерть
Как приелось жить!

О, не вовремя ночь кадит маневрами
Паровозов: в дождь каждый лист
Рвется в степь, как те.

Окна сцены мне делают. Бесцельно ведь!
Рвется с петель дверь, целовав
Лед ее локтей.

Познакомь меня с кем-нибудь из вскормленных,
Как они, страдой южных нив,
Пустырей и ржи.

Но с оскоминой, но с оцепененьем, с комьями
В горле, но с тоской стольких слов
Устаешь дружить!


Thơ Boris Pasternak - Phần 20


3.CẤM CHẠM VÀO

Cấm chạm vào đ mới sơn” –
Linh hồn không biết giữ gìn
Và ký ức – giờ trong vết ố
Của môi, má, mắt, tay, chân.

Tôi có nhiều may mắn và bất hạnh
Hơn mọi người, vì tôi đã yêu em
Và cái ánh sáng trắng giờ ố vàng
Với em – từng trắng hơn phấn trắng.

Và màn sương của tôi, xin thề nguyện
Bằng một cách nào đó sẽ trở nên
Trắng hơn cơn mê sảng, chao đèn
Trắng hơn cả dải băng trên trán!
1917


Не трогать

"Не трогать, свежевыкрашен", -
      Душа не береглась,
И память - в пятнах икр и щек,
      И рук, и губ, и глаз.

Я больше всех удач и бед
      За то тебя любил,
Что пожелтелый белый свет
      С тобой - белей белил.

И мгла моя, мой друг, божусь,
      Он станет как-нибудь
Белей, чем бред, чем абажур,
      Чем белый бинт на лбу!