Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 8


15.ĐÊM ĐÔNG

Khắp mặt đất màu trắng
Trắng xóa đến tận cùng.
Một ngọn nến cháy trên bàn
Cháy trên bàn ngọn nến.
Như trong mùa hè, một đàn ruồi nhỏ
Vào ngọn lửa đang bay
Những bông tuyết từ sân rơi vào đây
Bám vào khung cửa sổ.
Bão tuyết vẽ lên trên kính
Những vòng tròn và những mũi tên.
Một ngọn nến cháy trên bàn
Cháy trên bàn ngọn nến.
Trên trần nhà chiếu sáng
Những chiếc bóng nằm lên
Đ
an chéo những bàn taybàn chân
Đ
an chéo nhau số phận.
Và rơi xuống hai chiếc guốc
Với tiếng cộc cộc trên sàn
Và sáp từ cây đèn chong đêm
Như nước mắt vào áo quần nhỏ giọt.

Và tất cả đều biến mất trong sương
Màu bạc và màu trắng
Một ngọn nến cháy trên bàn
Cháy trên bàn ngọn nến.
Thổi vào ngọn nến từ trong góc
Cơn nóng quyến rũ đến lạ lùng
Giương đôi cánh giống như thiên thần
Đô
i cánh có hình cây thập ác.
Cả tháng hai một màu tuyết trắng
Kể rachỉ là chuyện đương nhiên
Một ngọn nến cháy trên bàn
Cháy trên bàn ngọn nến.


Зимняя ночь

Мело, мело по всей земле
Во все пределы.
Свеча горела на столе,
Свеча горела.

Как летом роем мошкара
Летит на пламя,
Слетались хлопья со двора
К оконной раме.

Метель лепила на стекле
Кружки и стрелы.
Свеча горела на столе,
Свеча горела.

На озаренный потолок
Ложились тени,
Скрещенья рук, скрещенья ног,
Судьбы скрещенья.

И падали два башмачка
Со стуком на пол.
И воск слезами с ночника
На платье капал.

И все терялось в снежной мгле
Седой и белой.
Свеча горела на столе,
Свеча горела.

На свечку дуло из угла,
И жар соблазна
Вздымал, как ангел, два крыла
Крестообразно.

Мело весь месяц в феврале,
И то и дело
Свеча горела на столе,
Свеча горела.



16.CHIA LY

Chàng đang đứng nhìn từ ngưỡng cửa
Mà chẳng nhận ra ngôi nhà của mình.
Nàng ra đi giống như người trốn chạy
Khắp mọi nơi dấu vết của tan hoang.

Khắp trong những căn phòng cảnh bề bộn
Nhưng mà mức đ của sự tan hoang
Thì chàng không thể nhận ra vì chứng
Đau nửa đầu và nước mắt ngập tràn.

Có tiếng ù trong tai từ sáng sớm
Chàng đang tỉnh táo hay mơ màng?
Và tại vì sao ở trong đầu chàng
Mọi ý nghĩ đều hướng về phía biển?

Khi nhìn qua sương muối trên cửa sổ
Thì ánh sáng của Chúa chẳng thấy đâu
Và sự bế tắc của nỗi u sầu
Với biển hoang – gấp hai lần giống thế.

Nàng đã từng là người chàng yêu mến
Và thân thương dù đường nét bất kỳ
Giống như biển luôn gần gũi với bờ
Bằng tất cả mọi lằn ranh của sóng.

Và cũng giống như những cây lau sậy
Bị nhấn chìm sau một trận cuồng phong
Những đường nét và vóc dáng của nàng
Đi vào tâm hồn chàng, chìm xuống đáy.

Trong những năm khổ nhục, vào thời kỳ
Mà đời sống tủi hờn không thể tưởng
Thì từ đáy sâu của số phận kia
Nàng đã đến với chàng như con sóng.

Và khi đó giữa vô vàn trở ngại
Từng vượt qua bao nguy hiểm gian nan
Con sóng đưa nàng, con sóng đưa nàng
Xô nàng đến người kề vai sát cánh.

Và bây giờ nàng đã ra đi hẳn
Có thể là do ép buộc gì thôi.
Sự chia ly ăn thịt cả hai người
Và nỗi buồn mang xương ra gặm nhấm.

Và chàng đứng nhìn xung quanh bốn phía
Vào cái thời điểm ra đi của nàng
Nàng đã lôi ra và lục lung tung
Mọi thứ lộn ngược trong từng ngăn tủ.

Chàng thơ thẩn, và đến khi trời tối
Chàng đem xếp đặt mọi thứ vào rương
Những mẫu thêu và những mảnh vải con
Bị nàng vứt lung tung khắp mọi phía.

Và bởi vì còn cây kim ở đó
Chưa rút đi nên đâm vào tay chàng
Đột nhiên tất cả hình ảnh của nàng
Chàng nhìn thấy và khóc thầm lặng lẽ.


 Разлука

С порога смотрит человек,
Не узнавая дома.
Ее отъезд был как побег.
Bезде следы разгрома.

Повсюду в комнате хаос.
Он меры разоренья
Не замечает из-за слез
И приступа мигрени.

В ушах с утра какой-то шум.
Он в памяти иль грезит?
И почему ему на ум
Bсе мысль о море лезет?

Когда сквозь иней на окне
Не видно света божья,
Безвыходность тоски вдвойне
С пустыней моря схожа.

Она была так дорога
Ему чертой любою.
Как морю близки берега
Bсей линией прибоя.

Как затопляет камыши
Волненье после шторма,
Ушли на дно его души
Ее черты и формы.

В года мытарств, во времена
Немыслимого быта
Она волной судьбы со дна
Была к нему прибита.

Среди препятствий без числа,
Опасности минуя,
Волна несла ее, несла
И пригнала вплотную.

И вот теперь ее отъезд,
Насильственный, быть может.
Разлука их обоих съест,
Тоска с костями сгложет.

И человек глядит кругом:
Она в момент ухода
Все выворотила вверх дном
Из ящиков комода.

Он бродит и до темноты
Укладывает в ящик
Раскиданные лоскуты
И выкройки образчик.

И, наколовшись об шитье
С невынутой иголкой,
Внезапно видит всю ее
И плачет втихомолку.