4.ĐÊM TRẮNG
Anh dường như thấy lại một thời xa
Thấy ngôi nhà ở phía Pêtécbua
Người con gái của một bà điền chủ
Em đi học, em từ Cuốcscơ.
Em dễ thương có bao chàng ngưỡng mộ
Đêm trắng này chỉ hai đứa chúng mình
Ta ngồi trên bệ cửa sổ phòng em
Từ tầng nhà cao ngất nhìn xuống phố.
Ánh bình minh đã bắt đầu run rỡ
Chạm những ngọn đèn như những bướm ga
Những gì anh khe khẽ kể em nghe
Giống như là khoảng xa mơ màng ngủ.
Anh và em sẽ cùng nhau giữ kín
Sự thủy chung đến e ngại rụt rè
Như Pêtécbua toàn cảnh giăng ra
Bên kia sông Nêva là bất tận.
Ở đằng xa kia trong khu rừng rậm
Giữa đêm trắng trong mùa xuân này em
Bầy họa mi cất tiếng ca văng vẳng
Tiếng hót kia vang khắp cả khu rừng.
Tiếng hót véo von của chim lan tỏa
Giọng của con chim nhỏ bé mong manh
Thức dậy niềm vui và cảnh lăng xăng
Trong sâu thẳm của khu rừng quyến rũ.
Ở những nơi bằng chân trần lữ thứ
Đêm men theo bờ giậu đến nơi nào
Để dấu vết câu chuyện trộm đi theo
Sát gót đêm từ trên khung cửa sổ.
Trong tiếng vọng câu chuyện vừa nghe được
Lan khắp vườn cây có những ván rào
Những cành táo và những cành anh đào
Nở hoa khoác bộ áo màu trắng nhạt.
Cây như những bóng ma màu trắng toát
Đổ ra đường giống như một đám đông
Y hệt làm dấu ly biệt với đêm
Cái đêm trắng chuyện nhiều chưa nói hết.
Белая ночь
Мне далекое время мерещится,
Дом на стороне петербургской.
Дочь степной небогатой помещицы,
Ты - на курсах, ты родом из Курска.
Ты - мила, у тебя есть поклонники.
Этой белою ночью мы оба,
Примостясь на твоем подоконнике,
Смотрим вниз с твоего небоскреба.
Фонари, точно бабочки газовые,
Утро тронуло первою дрожью.
То, что тихо тебе я рассказываю,
Так на спящие дали похоже!
Мы охвачены тою же самою
Оробелою верностью тайне,
Как раскинувшийся панорамою
Петербург за невою бескрайней.
Там вдали, по дремучим урочищам,
Этой ночью весеннею белой
Соловьи славословьем грохочущим
Оглашают лесные пределы.
Ошалелое щелканье катится.
Голос маленькой птички лядащей
Пробуждает восторг и сумятицу
В глубине очарованной чащи.
В те места босоногою странницей
Пробирается ночь вдоль забора,
И за ней с подоконника тянется
След подслушанного разговора.
В отголосках беседы услышанной
По садам, огороженным тесом,
Ветви яблоновые и вишенные
Одеваются цветом белесым.
И деревья, как призраки, белые
Высыпают толпой на дорогу,
Точно знаки прощальные делая
Белой ночи, видавшей так много.
5.ĐƯỜNG LẦY MÙA XUÂN*
Ánh lửa hoàng hôn vừa cháy hết
Một người đi xuyên cánh rừng hoang
Phóng ngựa trên con đường ngập nước
Về khu trang trại ở Ural.
Con ngựa cái lúc lắc lá lách
Nước trong vũng chảy từ mạch nguồn
Dội vào móng sắt kêu lốp bốp
Hòa theo tiếng ngựa bước trên đường.
Khi người đàn ông buông dây cương
Ngựa đi nhẹ nhàng từng bước một
Nghe tiếng lũ băng kêu ầm ầm
Và tiếng nước xoáy sôi ùng ục.
Như ai đấy cười, ai đấy khóc
Tiếng đá va vào đá vỡ tung
Sau đó rơi vào nước xoáy vòng
Cùng với những cây vừa bật gốc.
Còn trong đám cháy của hoàng hôn
Ở chốn xa xa khắp lá cành
Nghe giống như là chuông báo động
Tiếng chim họa mi hót râm ran.
Nơi có cây liễu bên bờ mương
Rủ tấm khăn tang kẻ góa chồng
Như họa mi xưa từng đạo tặc
Trên bảy cây sồi chim hót vang.
Tiếng hót nhiệt thành, ngân vang ấy
Nhắm vào tai họa, nhắm vào ai?
Tiếng hót vang lừng như súng vậy
Bắn vào ai trong cánh rừng dày?
Có vẻ chim hóa thành yêu tinh
Từ nơi tù khổ sai trốn chạy
Gặp người đi bộ và đi ngựa
Về phía đồn du kích địa phương.
Đất và trời, rừng và đồng ruộng
Bắt âm thanh hiếm để cho nhau
Rồi chia theo những phần đều đặn
Có điên cuồng, hạnh phúc, khổ đau.
________________
*Đường lầy (Распутица) – là một khái niệm thuần Nga dùng để chỉ thời kỳ đường sá lầy lội khó đi do thời tiết. Hằng năm có hai thời kỳ như vậy: đường lầy mùa thu (từ giữa tháng 10 đến cuối tháng 11) do trời mưa và đường lầy mùa xuân (từ giữa tháng 3 đến cuối tháng 4) do tuyết tan.
Весенняя распутица
Огни заката догорали.
Распутицей в бору глухом
В далекий хутор на Урале
Тащился человек верхом.
Болтала лошадь селезенкой,
И звону шлепавших подков
Дорогой вторила вдогонку
Вода в воронках родников.
Когда же опускал поводья
И шагом ехал верховой,
Прокатывало половодье
Вблизи весь гул и грохот свой.
Смеялся кто-то, плакал кто-то,
Крошились камни о кремни,
И падали в водовороты
С корнями вырванные пни.
А на пожарище заката,
В далекой прочерни ветвей,
Как гулкий колокол набата
Неистовствовал соловей.
Где ива вдовий свой повойник
Клонила, свесивши в овраг,
Как древний соловей-разбойник
Свистал он на семи дубах.
Какой беде, какой зазнобе
Предназначался этот пыл?
В кого ружейной крупной дробью
Он по чащобе запустил?
Казалось, вот он выйдет лешим
С привала беглых каторжан
Навстречу конным или пешим
Заставам здешних партизан.
Земля и небо, лес и поле
Ловили этот редкий звук,
Размеренные эти доли
Безумья, боли, счастья, мук.