26.EM ĐÃ TỪNG ĐÓNG VAI NÀY NHƯ THẾ
Em đã từng đóng vai này như thế!
Anh quên rằng anh – chỉ kẻ nhắc tuồng!
Rồi sẽ hát bài gì trong vai nữa
Kẻ chối từ trong vai diễn đầu tiên.
Lướt dọc theo những đám mây – con thuyền
Dọc theo những cánh đồng mùa cắt cỏ
Em đã từng đóng vai này như thế
Như chỉ đi theo mạn lái – âu thuyền!
Và cột buồm thấp xuống trên vô lăng
Như con chim nhạn chỉ bằng một cánh
Hay hơn tất cả những vai đã đóng
Em xuất sắc trong vai diễn đầu tiên!
1917
____________
*Bài thơ này về Ida Vysotskaya, con gái của một thương gia giàu có. Đây là tình yêu có sự đồng cảm nhưng không được đáp lại vì hoàn cảnh của nhà thơ thời sinh viên.
Ты так играла эту роль
Ты так играла эту роль!
Я забывал, что сам — суфлер!
Что будешь петь и во второй,
Кто б первой ни совлек.
Вдоль облаков шла лодка. Вдоль
Лугами кошеных кормов.
Ты так играла эту роль,
Как лепет шлюз — кормой!
И, низко рея на руле
Касаткой об одном крыле,
Ты так!- ты лучше всех ролей
Играла эту роль!
27.TRONG NHÀ SẼ KHÔNG CÒN AI CẢ
Trong nhà sẽ không còn ai cả
Ngoài buổi hoàng hôn. Ngày mùa đông
Dường như đang luồn qua ô cửa
Nơi có màn che hững hờ buông.
Chỉ những chùm trắng và ẩm ướt
Đang bay thấp thoáng giữa bầu trời
Chỉ có mái nhà cùng với tuyết
Ngoài mái nhà, tuyết, chẳng còn ai.
Và một lần nữa sương đọng lại
Thêm một lần ám ảnh trong tôi
Một nỗi muộn phiền từ năm ngoái
Và công việc của mùa đông xa rồi.
Và một lần nữa còn châm chích
Đến tận giờ đây một lỗi lầm
Và ô cửa sổ hình thập ác
Đè lên cơn đói củi triền miên.
Nhưng bỗng bất chợt trên bức mành
Một mối nghi ngờ đang run rẩy
Đo bầu tĩnh lặng bằng bước chân.
Em bước vào, như tương lai vậy.
Em vừa hiện ra từ cánh cửa
Mặc đồ màu trắng, chẳng cầu kỳ
Có vẻ giống như bằng chất liệu
Dùng để may những bông tuyết kia.
1931
Trong nhà sẽ không còn ai cả
Ngoài buổi hoàng hôn. Ngày mùa đông
Dường như đang luồn qua ô cửa
Nơi có màn che hững hờ buông.
Chỉ những chùm trắng và ẩm ướt
Đang bay thấp thoáng giữa bầu trời
Chỉ có mái nhà cùng với tuyết
Ngoài mái nhà, tuyết, chẳng còn ai.
Và một lần nữa sương đọng lại
Thêm một lần ám ảnh trong tôi
Một nỗi muộn phiền từ năm ngoái
Và công việc của mùa đông xa rồi.
Và một lần nữa còn châm chích
Đến tận giờ đây một lỗi lầm
Và ô cửa sổ hình thập ác
Đè lên cơn đói củi triền miên.
Nhưng bỗng bất chợt trên bức mành
Một mối nghi ngờ đang run rẩy
Đo bầu tĩnh lặng bằng bước chân.
Em bước vào, như tương lai vậy.
Em vừa hiện ra từ cánh cửa
Mặc đồ màu trắng, chẳng cầu kỳ
Có vẻ giống như bằng chất liệu
Dùng để may những bông tuyết kia.
1931
Никого не будет в доме
Никого не будет в доме,
Кроме сумерек. Один
Зимний день в сквозном проеме
Незадернутых гардин.
Только белых мокрых комьев
Быстрый промельк моховой,
Только крыши, снег, и, кроме
Крыш и снега, никого.
И опять зачертит иней,
И опять завертит мной
Прошлогоднее унынье
И дела зимы иной.
И опять кольнут доныне
Неотпущенной виной,
И окно по крестовине
Сдавит голод дровяной.
Но нежданно по портьере
Пробежит сомненья дрожь,-
Тишину шагами меря.
Ты, как будущность, войдешь.
Ты появишься из двери
В чем-то белом, без причуд,
В чем-то, впрямь из тех материй,
Из которых хлопья шьют.
TRONG BỆNH VIỆN
Một đám người như đứng trước quầy hàng
Có vẻ như ngập tràn khắp hè phố
Cáng được chuyển vào trong xe cứu thương
Và nhảy lên xe một người y tá.
Rồi xe cứu thương đi qua tất cả
Những vỉa hè, những lối, những người xem
Sự nhốn nháo của đường phố trong đêm
Và như ánh lửa đi vào bóng tối.
Những đường phố, cảnh sát, bao gương mặt
Đều thấp thoáng qua ở dưới ánh đèn
Và cô y tá dường như tròng trành
Cùng với một bình a-mô-ni-ắc.
Trời đổ mưa, trên giường bệnh lặng yên
Nghe rõ tiếng u buồn trong ống nước
Một trang giấy có những dòng nguệch ngoạc
Liên tiếp nhau như dòng tiếp theo dòng.
Rồi người ta đặt bệnh nhân ở cửa
Trong nhà to mà có thật đông người.
Nghe đâu đây mùi i-ốt bốc hơi
Và cơn gió thổi từ ngoài đường phố.
Khung cửa sổ có hình ô vuông nhỏ
Ra khu vườn và một mảnh trời con
Vào sàn nhà, giường bệnh và áo choàng
Người mới đến thích đưa mắt nhìn ngó.
Nghe những câu hỏi của cô hộ lý
Người bệnh nhân chỉ có biết lắc đầu
Vì hiểu rằng tình cảnh rất hiểm nghèo
Và chắc gì anh ta còn sống nổi.
Khi đó bệnh nhân đưa mắt cảm tạ
Nhìn qua ô cửa sổ sau bức tường
Có vẻ như ánh lửa đang cháy lên
Thứ ánh sáng chiếu từ ngoài đường phố.
Trong ánh sáng đang bừng lên ở đó
Trong hồi quang đường phố, một cây phong
Thả bóng cành bóng lá và cúi mình
Nói lời vĩnh biệt cùng con bệnh khổ.
“Ôi Chúa Trời – con bệnh này thầm nghĩ –
Việc của Ngài mới hoàn hảo làm sao
Giường chiếu, con người và những tường cao
Đêm của tử thần và đêm thành phố.
Con đã uống vào một liều thuốc ngủ
Và con khóc, con lấy chiếc khăn tay
Ôi Chúa ơi, chính vì bao giọt lệ
Đã ngăn con thấy được dáng nét Ngài.
Con dễ chịu dưới ánh đèn mờ tỏ
Chỉ lắt lay chiếu sáng ở trên giường
Con nhận thức ra món quà phận số
Quí vô cùng Ngài ban tặng cho con.
Phút mơ màng khi nằm trên giường bệnh
Con cảm nhận ra hơi ấm bàn tay
Ngài đang giữ con như là chiếc nhẫn
Đem giấu đi ở trong chiếc hộp này”.
1956
В больнице
Стояли, как перед витриной,
Почти запрудив тротуар.
Носилки втолкнули в машину.
В кабину вскочил санитар.
И скорая помощь, минуя
Панели, подъезды, зевак,
Сумятицу улиц ночную,
Нырнула огнями во мрак.
Милиция, улицы, лица
Мелькали в свету фонаря.
Покачивалась фельдшерица
Со склянкою нашатыря.
Шел дождь, и в приемном покое
Уныло шумел водосток,
Меж тем как строка за строкою
Марали опросный листок.
Его положили у входа.
Все в корпусе было полно.
Разило парами иода,
И с улицы дуло в окно.
Окно обнимало квадратом
Часть сада и неба клочок.
К палатам, полам и халатам
Присматривался новичок.
Как вдруг из расспросов сиделки,
Покачивавшей головой,
Он понял, что из переделки
Едва ли он выйдет живой.
Тогда он взглянул благодарно
В окно, за которым стена
Была точно искрой пожарной
Из города озарена.
Там в зареве рдела застава
И, в отсвете города, клен
Отвешивал веткой корявой
Больному прощальный поклон.
“О Господи, как совершенны
Дела Твои, — думал больной, —
Постели, и люди, и стены,
Ночь смерти и город ночной.
Я принял снотворного дозу
И плачу, платок теребя.
О Боже, волнения слезы
Мешают мне видеть Тебя.
Мне сладко при свете неярком,
Чуть падающем на кровать,
Себя и свой жребий подарком
Бесценным Твоим сознавать.
Кончаясь в больничной постели,
Я чувствую рук Твоих жар.
Ты держишь меня, как изделье,
И прячешь, как перстень, в футляр”.
1956
Mục lục
1.Hamlet
2.Tháng Ba
3.Trong tuần Thánh
4.Đêm trắng
5.Đường lầy mùa xuân
6.Giãi bày
7.Mùa hè trong thành phố
8.Gió
9.Cây hoa bia
10.Trời ấm đầu thu
11.Đám cưới
12.Mùa thu
13.Truyện cổ tích
14.Tháng tám
15.Đêm đông
16.Chia ly
17.Gặp gỡ
18.Ngôi sao Giáng sinh
19.Rạng đông
20.Phép lạ
21.Đất
22.Những ngày tệ hại
23.Mađơlen I
24.Mađơlen II
25.Vườn Ghếtsêmani
26. Ngày hôm nay tất cả mặc bành tô
27.Giấc mơ
28. Cấm chạm vào
29.Tất cả những điều này là mùa đông
30.Sự kết thúc
31.Mùa xuân
32. Đừng hồi hộp
33. Yêu người khác
34.Người độc thân
35.Câu chuyện kinh hoàng
36.Mùa xuân
37.Ta muốn đến tận cùng
38. Làm người nổi tiếng là không đẹp
39.Không đề
40.Gió
41.Tâm hồn
42.Mùa thu
43.Eva
44.Lúa mì
45.Dấu chân trên tuyết
46.Tuyết rơi
47.Những ngày duy nhất
48.Giải thưởng Nobel
49.Hãy học tha thứ
50.Mùa thu vàng
51. Em đã từng đóng vai này như thế
52. Trong nhà sẽ không còn ai cả
53. Trong bệnh viện
Xem thêm:
Никого не будет в доме,
Кроме сумерек. Один
Зимний день в сквозном проеме
Незадернутых гардин.
Только белых мокрых комьев
Быстрый промельк моховой,
Только крыши, снег, и, кроме
Крыш и снега, никого.
И опять зачертит иней,
И опять завертит мной
Прошлогоднее унынье
И дела зимы иной.
И опять кольнут доныне
Неотпущенной виной,
И окно по крестовине
Сдавит голод дровяной.
Но нежданно по портьере
Пробежит сомненья дрожь,-
Тишину шагами меря.
Ты, как будущность, войдешь.
Ты появишься из двери
В чем-то белом, без причуд,
В чем-то, впрямь из тех материй,
Из которых хлопья шьют.
TRONG BỆNH VIỆN
Một đám người như đứng trước quầy hàng
Có vẻ như ngập tràn khắp hè phố
Cáng được chuyển vào trong xe cứu thương
Và nhảy lên xe một người y tá.
Rồi xe cứu thương đi qua tất cả
Những vỉa hè, những lối, những người xem
Sự nhốn nháo của đường phố trong đêm
Và như ánh lửa đi vào bóng tối.
Những đường phố, cảnh sát, bao gương mặt
Đều thấp thoáng qua ở dưới ánh đèn
Và cô y tá dường như tròng trành
Cùng với một bình a-mô-ni-ắc.
Trời đổ mưa, trên giường bệnh lặng yên
Nghe rõ tiếng u buồn trong ống nước
Một trang giấy có những dòng nguệch ngoạc
Liên tiếp nhau như dòng tiếp theo dòng.
Rồi người ta đặt bệnh nhân ở cửa
Trong nhà to mà có thật đông người.
Nghe đâu đây mùi i-ốt bốc hơi
Và cơn gió thổi từ ngoài đường phố.
Khung cửa sổ có hình ô vuông nhỏ
Ra khu vườn và một mảnh trời con
Vào sàn nhà, giường bệnh và áo choàng
Người mới đến thích đưa mắt nhìn ngó.
Nghe những câu hỏi của cô hộ lý
Người bệnh nhân chỉ có biết lắc đầu
Vì hiểu rằng tình cảnh rất hiểm nghèo
Và chắc gì anh ta còn sống nổi.
Khi đó bệnh nhân đưa mắt cảm tạ
Nhìn qua ô cửa sổ sau bức tường
Có vẻ như ánh lửa đang cháy lên
Thứ ánh sáng chiếu từ ngoài đường phố.
Trong ánh sáng đang bừng lên ở đó
Trong hồi quang đường phố, một cây phong
Thả bóng cành bóng lá và cúi mình
Nói lời vĩnh biệt cùng con bệnh khổ.
“Ôi Chúa Trời – con bệnh này thầm nghĩ –
Việc của Ngài mới hoàn hảo làm sao
Giường chiếu, con người và những tường cao
Đêm của tử thần và đêm thành phố.
Con đã uống vào một liều thuốc ngủ
Và con khóc, con lấy chiếc khăn tay
Ôi Chúa ơi, chính vì bao giọt lệ
Đã ngăn con thấy được dáng nét Ngài.
Con dễ chịu dưới ánh đèn mờ tỏ
Chỉ lắt lay chiếu sáng ở trên giường
Con nhận thức ra món quà phận số
Quí vô cùng Ngài ban tặng cho con.
Phút mơ màng khi nằm trên giường bệnh
Con cảm nhận ra hơi ấm bàn tay
Ngài đang giữ con như là chiếc nhẫn
Đem giấu đi ở trong chiếc hộp này”.
1956
В больнице
Стояли, как перед витриной,
Почти запрудив тротуар.
Носилки втолкнули в машину.
В кабину вскочил санитар.
И скорая помощь, минуя
Панели, подъезды, зевак,
Сумятицу улиц ночную,
Нырнула огнями во мрак.
Милиция, улицы, лица
Мелькали в свету фонаря.
Покачивалась фельдшерица
Со склянкою нашатыря.
Шел дождь, и в приемном покое
Уныло шумел водосток,
Меж тем как строка за строкою
Марали опросный листок.
Его положили у входа.
Все в корпусе было полно.
Разило парами иода,
И с улицы дуло в окно.
Окно обнимало квадратом
Часть сада и неба клочок.
К палатам, полам и халатам
Присматривался новичок.
Как вдруг из расспросов сиделки,
Покачивавшей головой,
Он понял, что из переделки
Едва ли он выйдет живой.
Тогда он взглянул благодарно
В окно, за которым стена
Была точно искрой пожарной
Из города озарена.
Там в зареве рдела застава
И, в отсвете города, клен
Отвешивал веткой корявой
Больному прощальный поклон.
“О Господи, как совершенны
Дела Твои, — думал больной, —
Постели, и люди, и стены,
Ночь смерти и город ночной.
Я принял снотворного дозу
И плачу, платок теребя.
О Боже, волнения слезы
Мешают мне видеть Тебя.
Мне сладко при свете неярком,
Чуть падающем на кровать,
Себя и свой жребий подарком
Бесценным Твоим сознавать.
Кончаясь в больничной постели,
Я чувствую рук Твоих жар.
Ты держишь меня, как изделье,
И прячешь, как перстень, в футляр”.
1956
Mục lục
1.Hamlet
2.Tháng Ba
3.Trong tuần Thánh
4.Đêm trắng
5.Đường lầy mùa xuân
6.Giãi bày
7.Mùa hè trong thành phố
8.Gió
9.Cây hoa bia
10.Trời ấm đầu thu
11.Đám cưới
12.Mùa thu
13.Truyện cổ tích
14.Tháng tám
15.Đêm đông
16.Chia ly
17.Gặp gỡ
18.Ngôi sao Giáng sinh
19.Rạng đông
20.Phép lạ
21.Đất
22.Những ngày tệ hại
23.Mađơlen I
24.Mađơlen II
25.Vườn Ghếtsêmani
26. Ngày hôm nay tất cả mặc bành tô
27.Giấc mơ
28. Cấm chạm vào
29.Tất cả những điều này là mùa đông
30.Sự kết thúc
31.Mùa xuân
32. Đừng hồi hộp
33. Yêu người khác
34.Người độc thân
35.Câu chuyện kinh hoàng
36.Mùa xuân
37.Ta muốn đến tận cùng
38. Làm người nổi tiếng là không đẹp
39.Không đề
40.Gió
41.Tâm hồn
42.Mùa thu
43.Eva
44.Lúa mì
45.Dấu chân trên tuyết
46.Tuyết rơi
47.Những ngày duy nhất
48.Giải thưởng Nobel
49.Hãy học tha thứ
50.Mùa thu vàng
51. Em đã từng đóng vai này như thế
52. Trong nhà sẽ không còn ai cả
53. Trong bệnh viện
Xem thêm: