Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 32



22.NHỮNG NGÀY DUY NHẤT

Trong suốt rất nhiều mùa đông
Ta nhớ những ngày đông chí
Mỗi ngày đều không lặp lại
Và lặp lại đến vô cùng.

Thời gian cứ thế, dần dần
Đem xâu vào thành một chuỗi
Những cái ngày duy nhất ấy
Ngỡ như thời gian lặng ngừng.

Ta còn nhớ rõ như in:
Khi đông đang về điểm giữa
Đường lầy, mái nhà nước rỏ
Mặt trời sưởi ấm trên băng.

Những người yêu như trong mộng
Tìm đến với nhau vội vàng
Trên cây cối giữa lá cành
Tổ chim mồ hôi ướt đẫm.

Và kim đồng hồ biếng lười
Uể oải nhích trên mặt số
Một ngày dài hơn thế kỷ
Vòng tay ôm mãi không rời.
1959

Единственные дни

На протяженье многих зим
Я помню дни солнцеворота,
И каждый был неповторим
И повторялся вновь без счета.

И целая их череда
Составилась мало-помалу —
Тех дней единственных, когда
Нам кажется, что время стало.

Я помню их наперечет:
Зима подходит к середине,
Дороги мокнут, с крыш течет
И солнце греется на льдине.

И любящие, как во сне,
Друг к другу тянутся поспешней,
И на деревьях в вышине
Потеют от тепла скворешни.

И полусонным стрелкам лень
Ворочаться на циферблате,
И дольше века длится день,
И не кончается объятье.


23.GIẢI THƯỞNG NOBEL

Tôi mất hút, sa vào như con thú
Đâu đó tự do, ánh sáng, con người
Tiếng thét gào, xua đuổi sau lưng tôi
Nhưng lối thoát bên ngoài không hiện rõ.

Khu rừng tối và bên hồ nước
Gỗ thông già chất đống khắp nơi
Cả bốn phía chặn bước con đường tôi
Tôi chịu đựng, dù thế nào cũng được.

Có phải tôi làm điều chi thô bỉ
Tôi là tên ác độc, kẻ giết người?
Tôi chỉ làm cho lệ thế gian rơi
Trước vẻ tuyệt vời của đất đai quê mẹ.

Cái chết đã cận kề, nhưng dù thế
Tôi vẫn tin rồi sẽ đến một thời
Khi tinh thần thánh thiện sẽ lên ngôi
Sẽ chiến thắng thói đê hèn, phẫn nộ.
1959

Нобелевская премия

Я пропал, как зверь в загоне.
Где-то люди, воля, свет,
А за мною шум погони,
Мне наружу ходу нет.

Темный лес и берег пруда,
Ели сваленной бревно.
Путь отрезан отовсюду.
Будь что будет, все равно.

Что же сделал я за пакость,
Я убийца и злодей?
Я весь мир заставил плакать
Над красой земли моей.

Но и так, почти у гроба,
Верю я, придет пора —
Силу подлости и злобы
Одолеет дух добра.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét