Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Boris Pasternak - Phần 18

  

25.VƯỜN GHẾTSÊMANI*

Ánh sáng của những ngôi sao hờ hững
Chiếu lên chỗ ngoặt của con đường
Núi cây dầu con đường chạy vòng quanh
Phía bên dưới là Kidron thung lũng.

Một nửa đồng cỏ dường như được cắt
Tiếp theo sau đồng cỏ – dải ngân hà
Và những cây ô liu đầy ánh bạc
Cố gắng theo không khí bước về xa.

Ở phía cuối khu vườn, một thuở đất
Người bỏ lại môn đệ sau bức tường
Và nói với họ: “Hồn ta bất an
Anh em ở lại để mà canh thức”.

Người từ chối, Người tránh sự đối đầu
Như là những thứ đi vay ai đấy
Từ chối quyền năng và sự nhiệm màu
Giống như người trần thế, như ta vậy.

Khoảng đêm xa bây giờ như mép cạnh
Của sự hủy diệt và cõi hư vô
Hoàn vũ mênh mông chẳng có một ai
Và chỉ khu vườn là nơi để sống.

Mắt Người nhìn vào những hố đen ngòm
Và trống rỗng, chẳng có đầu có cuối
Để cho chiếc chén chết này qua khỏi
Đẫm mồ hôi Người cầu nguyện Cha mình.

Lời cầu làm dịu vẻ mệt rã rời
Người bước ra khỏi bờ rào. Trên đất
Môn đệ của Người ngủ gà ngủ gật
Trên cỏ ven đường họ ngủ khắp nơi.

Người thức họ: “Chúa Trời xui anh em
Sống trong ngày của ta mà la liệt
Thôi đủ rồi, giờ của người đã hết
Người trao thân vào tay bọn lỗi lầm”.

Người vừa nói xong, chẳng biết từ đâu
Một đám đông nô lệ mang gậy gộc
Cùng gươm giáo, Giuđa đi phía trước
Với nụ hôn phản bội ở trên môi.

Phêrơ lấy gươm đánh bọn bất nhân
Chém đứt tai một tên trong số nọ
Nhưng nghe tiếng: “Hãy cho gươm vào vỏ
Ai cầm gươm rồi sẽ chết vì gươm**.

Anh nghĩ Cha Thầy không giúp Thầy chăng?
Người sẽ cho mười hai đạo binh thần
Một sợi tóc trên đầu không dám đụng
Và lũ kia chỉ có biến mất tăm.

Nhưng quyển sách đời giờ đã sang trang
Trang này quí hơn những miền thánh địa
Và những gì trong sách từng viết đó
Giờ phải trở thành sự thực. Amen!

Anh thấy đấy, dòng đời như châm ngôn
Và có thể đang giữa đường bốc cháy
Vì sự vĩ đại rất kinh hoàng ấy
Trong khổ đau Thầy xuống mộ vui lòng.

Thầy xuống mộ, ngày thứ ba đứng lên
Như những chiếc bè bơi trên sông nhỏ
Như đoàn thuyền đến trong ngày phán xử
Hàng trăm năm bơi ra khỏi bóng đêm”.
______________
* Đây là khu vườn mà Giêsu đến cầu nguyện và bị bắt tại đây do Giuđa phản bội (xem Phúc Âm Mathiơ, 26: 36-56; Mác, 14: 32-52. Luca, 22: 39-49). 
**Dòng này chúng tôi dịch đúng theo lời Giêsu trong Kinh Thánh hơn là theo thơ Pasternak.


Гефсиманский сад

Мерцаньем звезд далеких безразлично
Был поворот дороги озарен.
Дорога шла вокруг горы Масличной,
Внизу под нею протекал Кедрон.

Лужайка обрывалась с половины.
За нею начинался Млечный путь.
Седые серебристые маслины
Пытались вдаль по воздуху шагнуть.

В конце был чей-то сад, надел земельный.
Учеников оставив за стеной,
Он им сказал: “Душа скорбит смертельно,
Побудьте здесь и бодрствуйте со мной”.

Он отказался без противоборства,
Как от вещей, полученных взаймы,
От всемогущества и чудотворства,
И был теперь, как смертные, как мы.

Ночная даль теперь казалась краем
Уничтоженья и небытия.
Простор вселенной был необитаем,
И только сад был местом для житья.

И, глядя в эти черные провалы,
Пустые, без начала и конца,
Чтоб эта чаша смерти миновала,
В поту кровавом Он молил Отца.

Смягчив молитвой смертную истому,
Он вышел за ограду. На земле
Ученики, осиленные дремой,
Валялись в придорожном ковыле.

Он разбудил их: “Вас Господь сподобил
Жить в дни мои, вы ж разлеглись, как пласт.
Час Сына Человеческого пробил.
Он в руки грешников себя предаст”.

И лишь сказал, неведомо откуда
Толпа рабов и скопище бродяг,
Огни, мечи и впереди — Иуда
С предательским лобзаньем на устах.

Петр дал мечом отпор головорезам
И ухо одному из них отсек.
Но слышит: “Спор нельзя решать железом,
Вложи свой меч на место, человек.

Неужто тьмы крылатых легионов
Отец не снарядил бы мне сюда?
И, волоска тогда на мне не тронув,
Враги рассеялись бы без следа.

Но книга жизни подошла к странице,
Которая дороже всех святынь.
Сейчас должно написанное сбыться,
Пускай же сбудется оно. Аминь.

Ты видишь, ход веков подобен притче
И может загореться на ходу.
Во имя страшного ее величья
Я в добровольных муках в гроб сойду.

Я в гроб сойду и в третий день восстану,
И, как сплавляют по реке плоты,
Ко мне на суд, как баржи каравана,
Столетья поплывут из темноты”.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét